Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015
Xin thầy hãy dạy cho con tôi
(Trích thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu
trưởng ngôi
trường nơi con trai ông theo học)
Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người
đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho
cháy biét cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một
con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh
đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy
hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động
của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè
phố...
Xin thầy dạy cho cháy biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm
vui chiến thắng.
Xin hãy dạy cháy tránh xa sự đố kỵ.
Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy
cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những
kẻ dễ bị đánh bại nhất...
Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho
cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc
sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và
những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.
Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người
xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...
Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và
cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy
theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin
thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm
lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...
Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháy biết
rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.
Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự
ngọt ngào đầy cạm bẫy.
Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao
nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...
Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tải làm ngơ trước một đám đông đang gào
thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng...
Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi
vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt
cứng rắn.
Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản
thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.
Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng
hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc
và may mắn
trường nơi con trai ông theo học)
Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người
đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho
cháy biét cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một
con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh
đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy
hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động
của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè
phố...
Xin thầy dạy cho cháy biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm
vui chiến thắng.
Xin hãy dạy cháy tránh xa sự đố kỵ.
Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy
cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những
kẻ dễ bị đánh bại nhất...
Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho
cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc
sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và
những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.
Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người
xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...
Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và
cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy
theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin
thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm
lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...
Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháy biết
rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.
Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự
ngọt ngào đầy cạm bẫy.
Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao
nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...
Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tải làm ngơ trước một đám đông đang gào
thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng...
Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi
vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt
cứng rắn.
Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản
thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.
Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng
hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc
và may mắn
Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015
HÃY THẮP LÊN MỘT QUE DIÊM
Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ,
một diễn giả nồi tiếng -
ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang
diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :
- Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận
động này.
Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller
nói tiếp:
- Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm
đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".
Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".
Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:
- Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ
chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.
Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang
lên :
- Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên !
Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.
Ông John Keller kết luận :
- Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến
tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình
thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi
trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống
chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi
con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ
nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.
Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành
động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương
xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que
diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những
hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những
đau khổ và cái ác.
Đọc thêm
ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang
diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :
- Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận
động này.
Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller
nói tiếp:
- Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm
đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".
Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".
Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:
- Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ
chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.
Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang
lên :
- Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên !
Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.
Ông John Keller kết luận :
- Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến
tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình
thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi
trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống
chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi
con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ
nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.
Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành
động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương
xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que
diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những
hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những
đau khổ và cái ác.
Câu hỏi của ông lão đến sửa chữa điện thoại khiến tôi chết lặng…
Một ông lão tới cửa hàng để sửa máy điện thoại, nhưng nhân viên sửa chữa không thể tìm được lỗi. Câu nói tiếp theo của ông làm mọi người sững sờ…
Tôi là một nhân viên bảo trì và sửa chữa điện thoại di động. Sáng hôm đó, một ông lão đã tới cửa hàng để sửa điện thoại. Tôi cẩn thận kiểm tra chiếc điện thoại nhưng không thể tìm được lỗi nào. Tôi nói với ông rằng mọi thứ đều ổn, và điện thoại vẫn chạy tốt.
Ông nhìn tôi, nhăn nheo, rơm rớm nước mắt hỏi: “Thế tại sao lão không nhận được điện thoại của con?”
Tôi chết lặng…
Thực tế, con cái thường hay bỏ quên cha mẹ mình. Bạn bè trên Internet cũng chia sẻ với tôi những kỷ niệm không thể nào quên của họ. Dưới đây là một số câu chuyện được kể lại:
Cha mẹ phải học cách xa con
Khi còn học đại học, tôi được mời đi chơi trong kỳ nghỉ lễ. Cha nhắn tin hỏi tôi có về không. Tôi đã trả lời rằng con phải đi vài ngày đã. Cha nhắn lại: “Con nhớ về ăn trái chín nhé” (Nhà tôi trồng cây ăn trái). Thế rồi, tôi bật khóc như mưa…
Nhưng cha mẹ luôn cần con, dù con có lỗi lầm gì
Hồi đó tôi rất hư, muốn chứng tỏ bản thân. Tôi đã muốn bỏ nhà đi một tháng để chứng minh mình không cần cha mẹ. Mẹ gọi điện thoại nói:“Mẹ cần con”. Lúc đó, tôi mới nhận ra mẹ yêu mình tới nhường nào…
…Và luôn bao bọc con cái mà không hề quan tâm tới bản thân mình
Hồi đó, tôi đi học xa nhà, học phí ở trường đều là cha mẹ lo cho. Tôi không hiểu hết được khó khăn của gia đình. Một ngày cha uống quá chén, gọi điện cho tôi và nói, “Con à, cần gì cứ nói, con cần gì nào. Dù cha mẹ có khó khăn cũng không sao. Cha sẽ không để con thiếu tiền dù chỉ một ngày. Cứ để cha lo hết.”
Khi con đi xa, cha mẹ sẽ cô đơn lắm
“Ba đang ngồi cạnh mẹ. Nhà chẳng muốn nấu nướng gì. Cả hai đang ăn bánh quy”. Đây là tin nhắn của mẹ, tôi vẫn còn giữ mãi cho tới tận bây giờ.
Ngày con sinh ra là ngày hạnh phúc nhất
Thời sinh viên, khi đang đi chơi với bạn, tôi chợt nhận được tin nhắn: “Ngày này 20 năm trước, mẹ và ba đã được thấy con chào đời. Con khóc thật to. Đó là ngày hạnh phúc nhất đời ba!”
Vì vậy, đừng quên thể hiện sự quan tâm tới cha mẹ, bạn nhé! Không cần phải là cái gì đó to tát, đôi khi chỉ là 1 cuộc điện thoại mà thôi…
Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015
Cuộc Sống Bà Rose
Ngày đầu tiên ở
lớp học đại học ,thầy của chúng tôi tự giới thiệu về mình và bảo chúng tôi tới
làm quen với nhửng bạn học khác trong lớp .
Tôi đứng lên nhìn quanh . chợt có cảm giác một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai mình ,tôi quay lại và thấy một cụ già nhỏ nhắn đang mĩm cười với mình .
Bà lảo nói :
_Xin chào anh bạn đẹp trai .tôi tên là Rose .năm nay tôi chỉ có 87 tuổi thôi .tôi có thể ôm anh một cái được không nào ?
Tôi cười và trả lời :
_đồng ý cả hai tay .
sau khi ôm bà lảo một cái ,tôi nghịch ngợm hỏi :
_tại sao bà lại đi học đại học ở cái tuổi còn nhỏ dại và thơ ngây như thế này vậy ?
bà lảo ranh mảnh trả lời :
_tôi vào đây chỉ để kiếm cho mình một ông chồng giàu có và đẹp trai .
tôi cười to rồi tò mò hỏi :
_cháu hỏi thật đó .
_À . tôi luôn mơ ước được vào đại học và bây giờ là lúc tôi thực hiện ước mơ ấy đây .
Từ sau buổi học ấy ,chúng tôi đả trở thành bạn của nhau .tôi rất thích trò chuyện với bà lão .sự thông thái cộng với tính hài hước và lối nói chuyện dí dỏm của bà khiến tôi lúc nào cũng vui vẻ . Một năm học trôi qua , bà Rose đả trở thành thần tượng trong lớp chúng tôi .hầu như ai cùng thích bà .nhiều người trong trường thích bà vì bà dể dàng làm quen với mọi người bất cứ nơi đâu bà ghé lại .
Cuối học kỳ , chúng tôi mời bà lên nói chuyện trước lớp .bà chậm rải bước lên bục và làm rớt mấy tấm card nhỏ trên sàn nhà .làm bộ bối rối bà cúi sát vào microphone và nói rằng :
_xin lổi các bạn ,tại tôi hơi run .chắc tại tôi bỏ uống bia và đổi qua uống whíkey nên tay mới run thế này .
chúng tôi cười ồ trước câu nói đùa của bà . Bà hắng giọng và nói tiếp :
_Con người thì ai cũng đến lúc tuổi già . có 4 bí quyết căn bản để giúp ta trẻ mải không già ,luôn hạnh phúc và thành công .đó là bạn nên cười và tìm niềm vui trong cuộc sống hằng ngày .bạn nên có những ước mơ riêng cho mình .
Khi bạn đánh mất những ước mơ ,bạn không còn sống nửa .có một sự khác biệt lớn giửa những người đang trở nên già và nhữ người đang trưởng thành .nếu bạn còn trẻ mà cứ nghĩ rằng mình đả già thì bạn sẻ già nhanh lắm .tôi cũng vậy nếu tôi cứ cho mình đả già ở cái tuổi 87 của mình thì tôi trở nên già hơn .con người có thể trở nên già .đó là điều hiển nhiên .nhưng sự trưởng thành thì không phải ai cũng có .chúng ta thường ít hối tiếc về những việc mà mình đả làm nhưng lại hay tiếc nuối về những việc chưa làm .chính những người sợ già , sợ chết mới là những người hay hối tiếc .xin hảy nhớ rằng trở nên già là điều đương nhiên nhưng trưởng thành hay không là do sự lựa chọn của mổi người trong cách sống của họ .bà kết thúc bài nói chuyện của mình bằng bài hát "the Rose" .bà khuyên chúng tôi nên đọc những bài thơ hay và nghĩ về thế giới có hình ảnh đẹp trong đó .tôi không bao giờ quên được những lời bà nói hôm ấy .
Những năm học trôi qua cuối cùng chúng tôi đả tốt nghiệp đại học .chừng ấy năm trời ,bà Rose vẫn sống trong phong cách trẻ trung và vui nhộn của mình .sau khi tốt nghiệp được một tuần thì bà Rose qua đời .bà qua đời trong giất ngũ dài và không bao giờ thức dậy nửa .hơn hai ngàn sinh viên đả đưa bà đến nơi an nghỉ cuối cùng .chúng tôi cùng đứng trước ngôi mộ của người phụ nử tuyệt vời này để tưởng nhớ những gì bà từng mang lại cho chúng tôi .
Tôi đứng lên nhìn quanh . chợt có cảm giác một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai mình ,tôi quay lại và thấy một cụ già nhỏ nhắn đang mĩm cười với mình .
Bà lảo nói :
_Xin chào anh bạn đẹp trai .tôi tên là Rose .năm nay tôi chỉ có 87 tuổi thôi .tôi có thể ôm anh một cái được không nào ?
Tôi cười và trả lời :
_đồng ý cả hai tay .
sau khi ôm bà lảo một cái ,tôi nghịch ngợm hỏi :
_tại sao bà lại đi học đại học ở cái tuổi còn nhỏ dại và thơ ngây như thế này vậy ?
bà lảo ranh mảnh trả lời :
_tôi vào đây chỉ để kiếm cho mình một ông chồng giàu có và đẹp trai .
tôi cười to rồi tò mò hỏi :
_cháu hỏi thật đó .
_À . tôi luôn mơ ước được vào đại học và bây giờ là lúc tôi thực hiện ước mơ ấy đây .
Từ sau buổi học ấy ,chúng tôi đả trở thành bạn của nhau .tôi rất thích trò chuyện với bà lão .sự thông thái cộng với tính hài hước và lối nói chuyện dí dỏm của bà khiến tôi lúc nào cũng vui vẻ . Một năm học trôi qua , bà Rose đả trở thành thần tượng trong lớp chúng tôi .hầu như ai cùng thích bà .nhiều người trong trường thích bà vì bà dể dàng làm quen với mọi người bất cứ nơi đâu bà ghé lại .
Cuối học kỳ , chúng tôi mời bà lên nói chuyện trước lớp .bà chậm rải bước lên bục và làm rớt mấy tấm card nhỏ trên sàn nhà .làm bộ bối rối bà cúi sát vào microphone và nói rằng :
_xin lổi các bạn ,tại tôi hơi run .chắc tại tôi bỏ uống bia và đổi qua uống whíkey nên tay mới run thế này .
chúng tôi cười ồ trước câu nói đùa của bà . Bà hắng giọng và nói tiếp :
_Con người thì ai cũng đến lúc tuổi già . có 4 bí quyết căn bản để giúp ta trẻ mải không già ,luôn hạnh phúc và thành công .đó là bạn nên cười và tìm niềm vui trong cuộc sống hằng ngày .bạn nên có những ước mơ riêng cho mình .
Khi bạn đánh mất những ước mơ ,bạn không còn sống nửa .có một sự khác biệt lớn giửa những người đang trở nên già và nhữ người đang trưởng thành .nếu bạn còn trẻ mà cứ nghĩ rằng mình đả già thì bạn sẻ già nhanh lắm .tôi cũng vậy nếu tôi cứ cho mình đả già ở cái tuổi 87 của mình thì tôi trở nên già hơn .con người có thể trở nên già .đó là điều hiển nhiên .nhưng sự trưởng thành thì không phải ai cũng có .chúng ta thường ít hối tiếc về những việc mà mình đả làm nhưng lại hay tiếc nuối về những việc chưa làm .chính những người sợ già , sợ chết mới là những người hay hối tiếc .xin hảy nhớ rằng trở nên già là điều đương nhiên nhưng trưởng thành hay không là do sự lựa chọn của mổi người trong cách sống của họ .bà kết thúc bài nói chuyện của mình bằng bài hát "the Rose" .bà khuyên chúng tôi nên đọc những bài thơ hay và nghĩ về thế giới có hình ảnh đẹp trong đó .tôi không bao giờ quên được những lời bà nói hôm ấy .
Những năm học trôi qua cuối cùng chúng tôi đả tốt nghiệp đại học .chừng ấy năm trời ,bà Rose vẫn sống trong phong cách trẻ trung và vui nhộn của mình .sau khi tốt nghiệp được một tuần thì bà Rose qua đời .bà qua đời trong giất ngũ dài và không bao giờ thức dậy nửa .hơn hai ngàn sinh viên đả đưa bà đến nơi an nghỉ cuối cùng .chúng tôi cùng đứng trước ngôi mộ của người phụ nử tuyệt vời này để tưởng nhớ những gì bà từng mang lại cho chúng tôi .
Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015
Bãi Đậu Xe Ngày Tết
Lần đầu tiên trong bao nhiêu cái Tết, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm vì năm nay đã chuẩn bị mọi thứ xong trước đến 3 tuần. Đỡ phải đâm bổ vào các cửa hàng đông đúc để tranh nhau những món đồ giảm giá. Vui hơn cả là ở cửa hàng chỗ tôi làm thêm ngoài giờ học, họ còn phát cho 50 đôla tiền thưởng. Tôi quyết định sẽ mua một thứ gì đó cho riêng mình. Thế là tôi đến siêu thị.
Trời rét. Tuyết rơi rất dày. Bãi đậu xe đông nghẹt từ đầu đến cuối nên tôi phải đi đến hai vòng mới tìm được một chỗ.
Đỗ xe xong, tôi chợt nhận thấy một người đàn ông chống nạng đang cố ra khỏi xe ôtô. Ông ta đậu xe ở khu dành cho người tàn tật. Tôi cũng thấy một cảnh sát giao thông đang tiến gần đến ông ta.
Viên cảnh sát nói với người đàn ông chống nạng rằng ông ta không thể đậu xe trong khu vực này vì xe ông ta không gắn thẻ đặc biệt dành cho những người tàn tật. Người đàn ông thì cố gắng giải thích rằng mình mới đậu xe trong khu này lần đầu tiên và ông ta không thể chống nạng đi trên tuyết trơn...
Viên cảnh sát có vẻ bực:
- Cũng được thôi, ông đậu xe ở đây được thì ông có thể đi nộp phạt được! 75 đôla!
Nói rồi, anh ta rút tập giấp phạt trong túi ra. Người đàn ông chống nạng vội khẩn khoản:
- Tôi sẽ lái xe ra chỗ khác...
- Không, tôi đã cho ông cơ hội, còn bây giờ thì không – Viên cảnh sát nghiêm khắc.
Người đàn ông tiếp tục năn nỉ rằng ông ta không đủ tiền nộp phạt. Trong túi ông chỉ có đúng 50 đôla để mua một món quà năm mới cho con trai mình. Viên cảnh sát nhún vai, đưa chiếc thẻ phạt cho người đàn ông:
- Thế à? Kiếm thêm 25 đôla nữa là đủ trả tiền phạt! Chúc mừng năm mới!
Nói xong, anh ta bỏ đi, để người đàn ông đứng cạnh chiếc xe, tay cầm tờ biên lai phạt 75 đôla, trông rất khổ sở. Tôi nghĩ đến tờ 50 đôla trong túi áo và biết ngay mình nên làm gì.
Tôi đập vào vai ông:
- Tôi xin lỗi đã nghe hết mọi chuyện. Anh cảnh sát kia thật là...
Và tôi đưa cho người đàn ông 50 đôla của mình. Người đàn ông lắc đầu quầy quậy:
- Không không, tôi làm sao nhận được! Thật là không phải chút nào!
- Anh cứ nhận đi – Tôi dúi tờ tiền vào tay anh ta – Có lần tôi đã đậu xe trong khu vực dành riêng cho người tàn tật chỉ vì ngại vào bãi đậu xe bình thường quá đông đúc. Lần đó không ai để ý mà phạt tôi mặc dù tôi đáng bị như thế. Anh cứ cầm lấn tiền và mua một món quà cho cậu bé ở nhà!
Một khoảnh khắc im lặng. Người đàn ông nhìn tờ 50 đôla rồi nhìn tôi. Mắt đỏ hoe, người đàn ông bắt tay tôi và thế là tôi đã nhận được lời chúc năm mới chân thành nhất.
Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015
Bài Học Từ Loài Ngõng
Vào mùa thu, khi
bạn thấy bầy ngỗng bay về phương nam để tránh đông theo hình chữ A (chữ V
ngược), bạn có tự hỏi những lý lẽ khoa học nào có thể rút ra từ đó. Mỗi khi một
con ngỗng vỗ đôi cánh của mình, nó tạo ra một lực đẩy cho con ngỗng bay ngay
sau nó. Bằng cách bay theo hình chữ A, đàn ngỗng tiết kiệm được 71% sức lực so
với khi chúng bay từng con một.
Khi là thành viên của một nhóm, người ta cùng chia sẻ những mục tiêu chung, người ta sẽ đi đến nơi họ muốn nhanh hơn và dễ dàng hơn vì họ đang đi dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau.
Mỗi khi có một con ngỗng bay lạc khỏi hình chữ A của đàn, nó nhanh chóng cảm thấy sức trì kéo và những khó khăn của việc bay một mình. Nó sẽ nhanh chóng trở lại đàn để bay theo hình chữ A như cũ, và được hưởng những ưu thế của sức mạnh từ bầy.
Nếu chúng ta cũng có sự cảm nhận tinh tế của loài ngỗng, chúng ra sẽ chia sẻ thông tin với những người cũng đang hướng đến cùng một mục tiêu như chúng ta.
Khi con ngỗng đầu đàn mỏi mệt, nó sẽ chuyển sang vị trí bên cánh và một con ngỗng khác sẽ dẫn đầu.
Chia sẻ vị trí lãnh đạo sẽ đem lại lợi ích cho tất cả, và những công việc khó khăn nên được thay phiên nhau đảm nhận.
Tiếng kêu của bầy ngỗng từ đằng sau sẽ động viên những con đi đầu giữ được tốc độ của chúng.
Những lời động viên sẽ tạo nên sức mạnh cho những người đang ở đầu con sóng, giúp họ giữ vững tốc độ, thay vì để họ mỗi ngày phải chịu đựng áp lực công việc và sự mệt mỏi triền miên.
Cuối cùng, khi một con ngỗng bị bệnh hay bị thương và rơi xuống, hai con ngỗng khác sẽ rời khỏi bầy để cùng xuống với con ngỗng bị thương và bảo vệ nó. Chúng sẽ ở lại cho đến chừng nào con bị thương lại có thể bay hoặc là chết, và khi đó chúng sẽ nhập vào một đàn khác để tiếp tục bay về phương nam.
Nếu chúng ta có tinh thần của loài ngỗng, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau khi khó khăn.
Lần sau có cơ hội thấy một đàn ngỗng đang bay trên bầu trời, bạn hãy nhớ: Bạn đang hưởng một đặc ân khi là thành viên của một nhóm.
Khi là thành viên của một nhóm, người ta cùng chia sẻ những mục tiêu chung, người ta sẽ đi đến nơi họ muốn nhanh hơn và dễ dàng hơn vì họ đang đi dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau.
Mỗi khi có một con ngỗng bay lạc khỏi hình chữ A của đàn, nó nhanh chóng cảm thấy sức trì kéo và những khó khăn của việc bay một mình. Nó sẽ nhanh chóng trở lại đàn để bay theo hình chữ A như cũ, và được hưởng những ưu thế của sức mạnh từ bầy.
Nếu chúng ta cũng có sự cảm nhận tinh tế của loài ngỗng, chúng ra sẽ chia sẻ thông tin với những người cũng đang hướng đến cùng một mục tiêu như chúng ta.
Khi con ngỗng đầu đàn mỏi mệt, nó sẽ chuyển sang vị trí bên cánh và một con ngỗng khác sẽ dẫn đầu.
Chia sẻ vị trí lãnh đạo sẽ đem lại lợi ích cho tất cả, và những công việc khó khăn nên được thay phiên nhau đảm nhận.
Tiếng kêu của bầy ngỗng từ đằng sau sẽ động viên những con đi đầu giữ được tốc độ của chúng.
Những lời động viên sẽ tạo nên sức mạnh cho những người đang ở đầu con sóng, giúp họ giữ vững tốc độ, thay vì để họ mỗi ngày phải chịu đựng áp lực công việc và sự mệt mỏi triền miên.
Cuối cùng, khi một con ngỗng bị bệnh hay bị thương và rơi xuống, hai con ngỗng khác sẽ rời khỏi bầy để cùng xuống với con ngỗng bị thương và bảo vệ nó. Chúng sẽ ở lại cho đến chừng nào con bị thương lại có thể bay hoặc là chết, và khi đó chúng sẽ nhập vào một đàn khác để tiếp tục bay về phương nam.
Nếu chúng ta có tinh thần của loài ngỗng, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau khi khó khăn.
Lần sau có cơ hội thấy một đàn ngỗng đang bay trên bầu trời, bạn hãy nhớ: Bạn đang hưởng một đặc ân khi là thành viên của một nhóm.
Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015
Điều gì quan trọng trong cuộc sống của bạn?
Cuộc sống là bức tranh muôn màu luôn có những bí mật cần được khám phá. Chị thường tự nhủ rằng, sống chậm để cảm nhận hết hương vị cuộc sống bởi biết đâu nếu chị đọc cuốn sách cuộc sống thật nhanh, hoặc bỏ lướt qua những đoạn mà chị cho rằng không hay biết đâu chị đang bỏ qua điều mà chị vẫn hằng tìm kiếm.
*******
Điều gì quan trọng trong cuộc sống của bạn?
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng nó lại đem đến vô số câu trả lời mà chả câu trả lời nào giống nhau cả. Câu trả lời tương ứng được đưa ra đó chính là mục đích sống của bạn. Nếu mục đích sống của bạn là sự giàu có thì tiền bạc là quan trọng nhất. Nếu mục đích sống của bạn là có địa vị cao trong cuộc sống thì sự thăng tiến trong sự nghiệp là điều quan trọng nhất. Còn nếu đó là hạnh phúc thì gia đình và tình yêu là quan trọng nhất.
Chị bạn tôi kể rằng, sau vô số những bận rộn, tất bật và lo âu, cả hào hứng lẫn thất vọng của một ngày mệt nhoài, trước khi chìm vào giấc ngủ, chị sẽ dành thời gian để nghĩ lại xem ngày hôm nay điều gì là quan trọng với chị.
Chị bạn tôi kể rằng, sau vô số những bận rộn, tất bật và lo âu, cả hào hứng lẫn thất vọng của một ngày mệt nhoài, trước khi chìm vào giấc ngủ, chị sẽ dành thời gian để nghĩ lại xem ngày hôm nay điều gì là quan trọng với chị.
Sau những chiêm nghiệm cho riêng mình, chị bảo rằng sống là một cuộc diễu hành. Và trên hết, cuộc sống là một cuốn sách mà em phải cần mẫn đọc hết nó. Chị kể rằng cuộc sống của chị rất thú vị bởi nó có đầy đủ các dạng của cảm xúc có vui, có buồn, có phản bội, có hận thù, có đau khổ và có cả sự buông bỏ. Chị kể rằng, nhiều người quen của chị thường tỏ ra thương cảm với cuộc sống đầy vất vả cũng như nhiều biến cố của chị. Nhưng với chị, sau khi trải qua các cung bậc cao thấp của cảm xúc, chị lại tự hào mà nói rằng hiếm ai được trải nghiệm cuộc sống trầm bổng như chị bé con nhỉ?
Với chị, cuộc sống là bức tranh muôn màu luôn có những bí mật cần được khám phá. Chị thường tự nhủ rằng, sống chậm để cảm nhận hết hương vị cuộc sống bởi biết đâu nếu chị đọc cuốn sách cuộc sống thật nhanh, hoặc bỏ lướt qua những đoạn mà chị cho rằng không hay biết đâu chị đang bỏ qua điều mà chị vẫn hằng tìm kiếm.
Với chị, mọi việc trong cuộc sống đều diễn ra có chủ đích, không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Thất bại, tổn thương, đổ vỡ, mất mát... đều là những bài học tuyệt vời nhất của cuộc sống. Bởi hoàn cảnh sống có thể được coi là “trường đời” để kiểm tra, thử thách mỗi người và cũng là nơi để con người học hỏi, để con người phát huy năng lực tiềm ẩn trong mình.
Với chị thay vì ngồi một chỗ và than khóc về những điều tệ bạc trong cuộc sống, chị tự tạo cho mình điều kỳ diệu trong cuộc sống bằng cách tháo bỏ cái tôi ích kỷ ra khỏi suy nghĩ và thay vào đó là sự yêu thương. Bởi theo triết lý vô ưu của chị, mỗi người đều có đủ khả năng làm chủ số mệnh của mình vậy sao không sớm nắm bắt vận mệnh của mình.
Với cái triết lý coi cuộc sống là nơi luôn tràn ngập tình thương, chị tự nhận mình là đã tìm thấy điều quan trọng trong cuộc sống của chị. Chị bảo rằng thành tựu lớn nhất của cuộc đời chị không nằm ở địa vị, tài sản mà với chị, chị chọn đối mặt với những thách thức trong cuộc sống làm mục đích sống
Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015
Tình Yêu Là Gì?
Một chàng trai
đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước.Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước
trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi:
- Đố bạn " Tình Yêu " là gì ?
Chàng trai mím cười quay sang cô phục vụ và nói:
-Chị cho em một ấm trà, một cốc cà fê đen, một cốc cà fê sữa, một ly rươu vang và một ly sâm panh.
Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên.
Anh ta nói:
-Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nươc thứ ba thì sao ?
Tình yêu không như ấm trà này bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu.
Anh ta lại nhấp một ngụm cà fê đen và nói:
-Tình yêu mang hương vị của cốc cà fê này, lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.
-Nhưng tình yêu không như cốc cà fê sữa. Uống cà fê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy.
Dứt lời anh ta đổ cốc cà fê ấy đi và nói:
-Tình yêu như ly rươu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm.
Anh ta lại uống ly sâm panh
-Không ! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được.
Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên.
Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu cà fê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ !
Tình yêu là cốc nước trắng.
Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai.
Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...
- Đố bạn " Tình Yêu " là gì ?
Chàng trai mím cười quay sang cô phục vụ và nói:
-Chị cho em một ấm trà, một cốc cà fê đen, một cốc cà fê sữa, một ly rươu vang và một ly sâm panh.
Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên.
Anh ta nói:
-Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nươc thứ ba thì sao ?
Tình yêu không như ấm trà này bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu.
Anh ta lại nhấp một ngụm cà fê đen và nói:
-Tình yêu mang hương vị của cốc cà fê này, lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.
-Nhưng tình yêu không như cốc cà fê sữa. Uống cà fê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy.
Dứt lời anh ta đổ cốc cà fê ấy đi và nói:
-Tình yêu như ly rươu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm.
Anh ta lại uống ly sâm panh
-Không ! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được.
Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên.
Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu cà fê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ !
Tình yêu là cốc nước trắng.
Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai.
Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...
Chàng trai nghèo
Một ngày, chàng trai lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm của mình với nàng tiểu thư, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời lạnh lùng. “Lương tháng của anh còn không bằng tiền tiêu vặt hàng ngày của tôi. Làm sao tôi có thể chấp nhận anh cơ chứ?”
Như thể vẫn chưa đủ xua đuổi chàng trai nghèo si tình, nàng nói tiếp:“Tại sao anh lại dám nghĩ đến chuyện này? Tôi không bao giờ và không thể nào yêu anh, vì vậy hãy từ bỏ ý nghĩ điên rồ này và đi tìm một cô gái tương xứng với địa vị của anh!”
Những lời nói vô tình ấy làm tim anh thắt lại. Nhưng vì một lý do nào đó, chàng trai vẫn không thể quên được hình bóng trong lòng anh.
10 năm thấm thoắt trôi qua. Một ngày, tiểu thư nhà giàu tình cờ gặp lại chàng trai nghèo năm xưa trong một trung tâm mua sắm. Cô liền tiến lại gần và gọi: “Này anh! Giờ tôi đã kết hôn rồi đó. Và anh có biết lương tháng của chồng tôi là bao nhiêu không? Những 15.700 đô mỗi tháng! Anh ấy còn là một người rất thông minh và bản lĩnh nữa!”
Đôi mắt chàng trai cố giấu những giọt nước mắt nghẹn ngào. Sau 10 năm gặp lại, đây lại là những lời đầu tiên mà anh nghe được từ người con gái anh từng yêu tha thiết…
Đúng lúc ấy, chồng tiểu thư tiến đến. Khi cô chưa kịp mở miệng, người chồng đã mừng rỡ niềm nở: “Thưa ngài, ngài đây rồi! Và xin giới thiệu đây là vợ tôi”.
Rồi anh quay sang vợ mình và nói: “Còn đây là ông chủ của anh, ngài chủ tịch tài năng mà anh vẫn kể cho em đó. Ông ấy đang điều hành một dự án hàng tỷ đô mà anh may mắn có cơ hội tham gia”.
“Chắc em vẫn còn nhớ rằng… ông ấy từng yêu một cô gái sâu đậm nhưng tình cảm không được đáp lại. Đó cũng là lý do mà cho đến giờ ông chủ của anh vẫn còn độc thân…”
Dường như không nhận ra ánh mắt sững sờ của vợ mình, anh vô tư nói tiếp: “Tiếc là cô gái ấy không biết rằng mình may mắn nhường nào nếu chấp nhận kết hôn với một người đàn ông tuyệt vời như quý ngài đang đứng ở đây”.
Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015
CÁI NÚT ÁO
Giật mình thức
giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi.
Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4h sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mĩm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.
Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.
"Anh thân mến !
Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.
Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.
Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.
Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn : "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được".
Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình : "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút !". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc Anh luôn vui vẻ và thành đạt".
Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây :
"Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.
Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.
Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc,chuyện SEA
Games...
Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?
Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3...
Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh
Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.
Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.
Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Ghz
Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.
Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.
Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!
Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao... "
Có bao giờ các bạn nghĩ rằng mình đã thật sự quan tâm đến ai đó chưa?
Có bao giờ các bạn đã quan tâm đến những chuyện dù chỉ là nhỏ nhặt?
Có bao giờ các bạn tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác?
Hi vọng qua câu chuyện này tôi và các bạn có thể tìm lại được những bài học về sự quan tâm mà các bạn đã lỡ đánh mất.
Hãy dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho những người người mẹ, người cha, những người luôn ở bên các bạn, luôn hướng sự quan tâm về phía các bạn mà không cần đòi hỏi điều đó từ các bạn!
Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4h sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mĩm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.
Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.
"Anh thân mến !
Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.
Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.
Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.
Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn : "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được".
Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình : "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút !". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc Anh luôn vui vẻ và thành đạt".
Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây :
"Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.
Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.
Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc,
Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?
Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3...
Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh
Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.
Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.
Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Ghz
Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.
Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.
Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!
Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao... "
Có bao giờ các bạn nghĩ rằng mình đã thật sự quan tâm đến ai đó chưa?
Có bao giờ các bạn đã quan tâm đến những chuyện dù chỉ là nhỏ nhặt?
Có bao giờ các bạn tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác?
Hi vọng qua câu chuyện này tôi và các bạn có thể tìm lại được những bài học về sự quan tâm mà các bạn đã lỡ đánh mất.
Hãy dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho những người người mẹ, người cha, những người luôn ở bên các bạn, luôn hướng sự quan tâm về phía các bạn mà không cần đòi hỏi điều đó từ các bạn!
Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015
Cho Và Nhận
Một hôm, một sinh
viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các
sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân
thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày."
Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."
Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày."
Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."
Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".
Chú Bé Và Con Sò Nhỏ
Ở ngôi làng kia
có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy
nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và
hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn...
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình :
-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!
Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói :
-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!!
Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói :
-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng :
-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi...
Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình :
-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!
Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói :
-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!!
Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói :
-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng :
-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi...
Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...
Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015
Chuyện Về Hạt Lúa
Khi đứng trước
cánh đồng cuộc đời bao la này, bạn sẽ quyết định lựa chọn như thế nào?Hãy can
đảm bước đi đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự
nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi.......
Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khoẻ và chắc mẩy.
Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm: "Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ". Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì - nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới.....
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.
Hy vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và của chúng ta khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này.........
Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khoẻ và chắc mẩy.
Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm: "Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ". Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì - nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới.....
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.
Hy vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và của chúng ta khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này.........
Đại Bàng Và Gà
Ngày xưa, có một
ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng. Trong tổ có bốn quả trứng
lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi, một quả trứng đại bàng
lăn xuống và rơi vào một trại gà dưới chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp
quả trứng lớn ấy.
Một ngày kia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thay chú chim nhỏ được nuôi lớn như một con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàng cũng tin nó chỉ là một con gà không hơn không kém. Đại bàng yêu gia đình và ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì đó cao xa hơn. Cho đến một ngày, trong khi đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và thấy những chú chim đại bàng đang sải cánh bay cao giữa bầu trời.
"Ồ - đại bàng kêu lên - Ước gì tôi có thể bay như những con chim đó".
Bầy gà cười ầm lên: "Anh không thể bay với những con chim đó được. Anh là một con gà và gà không biết bay cao".
Đại bàng tiếp tục ngước nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể bay cao cùng họ. Mỗi lần đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầy gà lại bảo nó điều không thể xảy ra. Đó là điều đại bàng cuối cùng đã tin là thật. Rồi đại bàng không mơ ước nữa và tiếp tục sống như một con gà. Cuối cùng, sau một thời gian dài sống làm gà, đại bàng chết.
Trong cuộc sống cũng vậy: Nếu bạn tin rằng bạn là một người tầm thường, bạn sẽ sống một cuộc sống tầm thường vô vị, đúng như những gì mình đã tin. Vậy thì, nếu bạn đã từng mơ ước trở thành đại bàng, bạn hãy đeo đuổi ước mơ đó... và đừng sống như một con gà!
Một ngày kia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thay chú chim nhỏ được nuôi lớn như một con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàng cũng tin nó chỉ là một con gà không hơn không kém. Đại bàng yêu gia đình và ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì đó cao xa hơn. Cho đến một ngày, trong khi đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và thấy những chú chim đại bàng đang sải cánh bay cao giữa bầu trời.
"Ồ - đại bàng kêu lên - Ước gì tôi có thể bay như những con chim đó".
Bầy gà cười ầm lên: "Anh không thể bay với những con chim đó được. Anh là một con gà và gà không biết bay cao".
Đại bàng tiếp tục ngước nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể bay cao cùng họ. Mỗi lần đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầy gà lại bảo nó điều không thể xảy ra. Đó là điều đại bàng cuối cùng đã tin là thật. Rồi đại bàng không mơ ước nữa và tiếp tục sống như một con gà. Cuối cùng, sau một thời gian dài sống làm gà, đại bàng chết.
Trong cuộc sống cũng vậy: Nếu bạn tin rằng bạn là một người tầm thường, bạn sẽ sống một cuộc sống tầm thường vô vị, đúng như những gì mình đã tin. Vậy thì, nếu bạn đã từng mơ ước trở thành đại bàng, bạn hãy đeo đuổi ước mơ đó... và đừng sống như một con gà!
Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015
Điều gì là quan trọng trong cuộc sống
Dù đã sẵn sàng
hay chưa chuẩn bị, nhưng rồi một ngày kia, chúng ta cũng sẽ chia tay thế giới
này. Sẽ chẳng còn ánh nắng mặt trời chói chan chào đón, sẽ chẳng còn một ngày
mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh. Sẽ không còn nữa những
ngày xuân hiền hòa, ấm áp. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực…tất cả với ta cuối
cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra cho
thế giới này.
Vậy điều gì là thực sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống?
Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã đóng góp. Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi. Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong đời, mà là ý nghĩa thực sự của chúng.
Quan trọng không phải những thứ bạn học được, mà là những gì bạn truyền lại cho người khác. Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách – là những gì bạn cư xử với mọi chung quanh. Quan trọng là những khoảnh khoắc bạn khắc ghi trong lòng người khác khi cùng sẻ chia với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm an lòng họ bằng cách riêng của mình, hay chỉ đơn giản là một cái nắm tay, đỡ cho một người khác khỏi ngã.
Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn. Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ về bạn như thế nào và nhớ những gì bạn đã đối với họ. Quan trọng không phải là bạn quen biết nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.
Vậy thì, bạn ơi! Hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương, chia sẻ. Bởi vì chỉ có yêu thương mới mang lại cho chúng ta điều kỳ diệu trong cuộc sống
Vậy điều gì là thực sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống?
Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã đóng góp. Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi. Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong đời, mà là ý nghĩa thực sự của chúng.
Quan trọng không phải những thứ bạn học được, mà là những gì bạn truyền lại cho người khác. Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách – là những gì bạn cư xử với mọi chung quanh. Quan trọng là những khoảnh khoắc bạn khắc ghi trong lòng người khác khi cùng sẻ chia với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm an lòng họ bằng cách riêng của mình, hay chỉ đơn giản là một cái nắm tay, đỡ cho một người khác khỏi ngã.
Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn. Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ về bạn như thế nào và nhớ những gì bạn đã đối với họ. Quan trọng không phải là bạn quen biết nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.
Vậy thì, bạn ơi! Hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương, chia sẻ. Bởi vì chỉ có yêu thương mới mang lại cho chúng ta điều kỳ diệu trong cuộc sống
Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015
Điều Ước Của Ba Cây Cổ Thụ
Ở một khu rừng nọ
có ba cây cổ thụ đang bàn luận về tương lai. Cây thứ nhất nói: “Một ngày nào đó
tôi muốn được trở thành chiếc hộp đựng châu báu với hình dáng lộng lẫy".
Cây thứ hai nói: “Tôi muốn trở thành con thuyền to lớn . Tôi sẽ chở đức vua và
hòang hậu đi khắp thế giới". Và cây thứ ba: “Tôi muốn vươn dài để trở
thành cây to lớn nhất trong khu rừng này. Mọi người nhìn lên đồi sẽ thấy tôi
vươn xa, chạm đến bầu trời".
Một vài năm sau đó một nhóm người đặt chân đến khu rừng và cưa những thân cây. Cả ba đều mỉm cười hạnh phúc vì tin mong ước của mình sẽ thành hiện thực.
Khi cây đầu tiên được bán cho một chủ trại mộc, nó được tạo thành máng đựng thức ăn gia súc và đặt trong kho thóc phủ lên bởi một lớp cỏ. Cây thứ hai được bán cho một thợ đóng thuyền đóng thành một chiếc thuyền nhỏ để câu cá. Cây thứ ba bị chặt thành từng khúc và quẳng lại trong bóng đêm. Đây chẳng phải là những điều mà chúng hằng mong đợi.
Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến kho thóc. Người vợ đã đến kỳ sinh nở, người chồng hy vọng tìm được một chiếc nôi cho đứa bé và máng cỏ đã trở thành chỗ ở ấm áp cho em. Cây thứ nhất cảm nhận cảm nhận được sự quan trọng của nó và hiểu rằng mình đang che chở một sinh linh bé nhỏ.
Vài năm sau, một nhóm người đi đánh cá trên chiếc thuyền của cây thứ hai gặp phải một trận bão lớn. Những người trên thuyền đã rất mệt mỏi, nhưng cây thứ hai biết rằng nó có đủ sự vững chãi để giữ an tòan và sự bình yên cho chủ nhân. Với cây thứ ba, một ngày, có ai đó đã đến và nhặt những khúc gỗ. Trên đỉnh đồi, nó được đóng thành một hàng rào ngăn chặn thú dữ. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cây thứ ba nhận ra rằng nó có đủ sức mạnh để đứng vững trên đỉnh đồi này.
Khi sự việc xảy ra không theo như ý muốn, đừng tuyệt vọng vì mọi việc diễn ra đều có chủ đích. Cà ba cây cổ thụ đều thực hiện được những ước mơ của mình, dù cách thức để đạt đến đích cuối cùng không như mong đợi. Cuộc sống sẽ không phụ những kẻ có lòng.
Một vài năm sau đó một nhóm người đặt chân đến khu rừng và cưa những thân cây. Cả ba đều mỉm cười hạnh phúc vì tin mong ước của mình sẽ thành hiện thực.
Khi cây đầu tiên được bán cho một chủ trại mộc, nó được tạo thành máng đựng thức ăn gia súc và đặt trong kho thóc phủ lên bởi một lớp cỏ. Cây thứ hai được bán cho một thợ đóng thuyền đóng thành một chiếc thuyền nhỏ để câu cá. Cây thứ ba bị chặt thành từng khúc và quẳng lại trong bóng đêm. Đây chẳng phải là những điều mà chúng hằng mong đợi.
Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến kho thóc. Người vợ đã đến kỳ sinh nở, người chồng hy vọng tìm được một chiếc nôi cho đứa bé và máng cỏ đã trở thành chỗ ở ấm áp cho em. Cây thứ nhất cảm nhận cảm nhận được sự quan trọng của nó và hiểu rằng mình đang che chở một sinh linh bé nhỏ.
Vài năm sau, một nhóm người đi đánh cá trên chiếc thuyền của cây thứ hai gặp phải một trận bão lớn. Những người trên thuyền đã rất mệt mỏi, nhưng cây thứ hai biết rằng nó có đủ sự vững chãi để giữ an tòan và sự bình yên cho chủ nhân. Với cây thứ ba, một ngày, có ai đó đã đến và nhặt những khúc gỗ. Trên đỉnh đồi, nó được đóng thành một hàng rào ngăn chặn thú dữ. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cây thứ ba nhận ra rằng nó có đủ sức mạnh để đứng vững trên đỉnh đồi này.
Khi sự việc xảy ra không theo như ý muốn, đừng tuyệt vọng vì mọi việc diễn ra đều có chủ đích. Cà ba cây cổ thụ đều thực hiện được những ước mơ của mình, dù cách thức để đạt đến đích cuối cùng không như mong đợi. Cuộc sống sẽ không phụ những kẻ có lòng.
Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2015
Đoá Hoa Đẹp Nhất
Tôi tìm một ghế
trống trong công viên dưới những tán cây liễu khẳng khiu để gặm nhấm cái cảm
giác ê chề về cuộc đời. về cái thế giới như đang vùi dập đời tôi. và như thể
tất cả những điều đó chưa đủ làm tôi khổ sở, một đứa bé lại chạy đến hổn hển,
mệt nhoài vì chơi đùa, nghiêng đầu nói: "Chị nhìn xem, em tìm được cái
gì". Trong tay nó, một bông hoa tơi tả đến tội nghiệp với những đài hoa
nhăn nhúm vì không đủ nước và ánh sáng. Để thắng bé mang ngay cái hoa tàn đi và
trở laạ cuộc chơi của nó, tôi cười gượng và xua tay. Thay vì quay đi, thằng bé
đến ngồi cạnh bên toô, đưa hoa lên mũi và reo lên sung sướng: "Mùi thơm
tuyệt quá, Nó chắc là một bông hoa đẹp. Em hái cho chị đó". Bông hoa đang
úa tàn và gần như khô héo trước mắt tôi, chẳng còn màu sắc gì rõ ràng ngoài sự
trộn lẫn giữa vàng, đỏ và cam. Nhưng tôi biết tôi phải nhận nó nếu không thằng
bé sẽ chẳng để tôi yên. Tôi đưa tay nhận đoá hoa và làu bàu: "Hãy cho chị
vậy", nhưng thay vì đặt hoa vào tay tôi, nó để hoa chơi vơi giữa khoảng
không một cách vô thức. Chính lúc đó tôi mới chợt nhận ra rằng đứa bé không
nhìn thấy được: nó bị mù.
Tôi nghe giọng mình run rẩy khi thốt lời cảm ơn. Nó mỉm cười và trở lại cuộc chơi, không nhận ra nó đã làm xao động tâm hồn tôi.
Tôi ngồi yên và tự hỏi: làm sao thằng bé thấy được một người phụ nữ tội nghiệp dưới tán cây, làm sao nó biết được hoàn cảnh bi đát mà tôi buông xuôi. Có lẽ từ trong tận trái tim đã cho nó ánh sáng thật sự. Bằng đôi mắt của một đứa trẻ mù, cuối cùng tôi đã có thể nhận ra rằng mọi khó khăn không phải ở thế giới này mà ở trong chính bản thân tôi. Và trong tất cả những khổ sở tự mình tạo ra đó, chính tôi mới là một kẻ mù loà. Tôi nguyện phải nhìn thế giới này bằng một vẻ đẹp đích thực của nó và trân trọng mỗi phút giây trong đời. Khi đó, tôi dưa đóa hoa lên mũi và tận hưởng mùi hương ngọt ngào của một đoá hồng trinh nguyên.
Tôi nghe giọng mình run rẩy khi thốt lời cảm ơn. Nó mỉm cười và trở lại cuộc chơi, không nhận ra nó đã làm xao động tâm hồn tôi.
Tôi ngồi yên và tự hỏi: làm sao thằng bé thấy được một người phụ nữ tội nghiệp dưới tán cây, làm sao nó biết được hoàn cảnh bi đát mà tôi buông xuôi. Có lẽ từ trong tận trái tim đã cho nó ánh sáng thật sự. Bằng đôi mắt của một đứa trẻ mù, cuối cùng tôi đã có thể nhận ra rằng mọi khó khăn không phải ở thế giới này mà ở trong chính bản thân tôi. Và trong tất cả những khổ sở tự mình tạo ra đó, chính tôi mới là một kẻ mù loà. Tôi nguyện phải nhìn thế giới này bằng một vẻ đẹp đích thực của nó và trân trọng mỗi phút giây trong đời. Khi đó, tôi dưa đóa hoa lên mũi và tận hưởng mùi hương ngọt ngào của một đoá hồng trinh nguyên.
Em bé bán diêm
Đêm giáng sinh
năm ấy trời thật lạnh. Đã mấy ngày liền tuyết rơi liên miên, như hối hả điểm
trang cho thành phố vẻ thánh khiết để đón mừng ngày kỷ niệm Chúa Cứu Thế ra
đời.
Em bé tay ôm bao giấy đầy những hộp diêm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bé phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của bé sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của bé sưng tím cả lên. Bé cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đôi mắt ngây thơ ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến.
Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Bé bán diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Bé thèm được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vút của người mẹ ghẻ, bé rùng mình hối hả bước mau. Được một lát, bé bắt đầu dán mắt vào những ngôi nhà hai bên đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác bé nuốt nước miếng, mắt hoa lên, tay chân run bần bật, bé thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa tay lên ôm mặt, bé thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời...
Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Bóng tối, cơn lạnh lẫn cơn đói như phủ lên, như quấn vào hình hài nhỏ bé ốm yếu. Bé vào núp bên vỉa hè giữa hai dẫy nhà cao để tránh cơn gió quái ác và tìm chút hơi ấm trong đêm. Ngồi nghỉ một lát, chợt nhớ ra bao diêm, bé lấy ra một cây, quẹt lên để sưởi cho mấy ngón tay bớt cóng. Cây diêm cháy bùng lên thật sáng, thật ấm, nhưng chỉ một lát thì tắt mất, làm bé càng bực mình hơn trước. Bé thử quẹt lên một cây diêm thứ hai. Khi cây diêm cháy bùng lên, bé thấy trước mặt mình một bàn đầy thức ăn, những món đặc biệt của ngày lễ giáng sinh. Bé mừng quá, đưa tay ra chụp lấy thì ngay lúc ấy cây diêm tắt, để lại bé trong bóng tối dầy đặc, với cái lạnh bây giờ càng khủng khiếp hơn. Bé sợ quá, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng lấy bao giấy đổ diêm ra hết, rồi cứ quẹt lên từng cây một, hết cây này đến cây khác. Trong ánh sáng của mỗi cây diêm bé thấy mình được về nhà, được gặp lại người mẹ thân yêu. Mẹ âu yếm bế bé đến gần bên lò sưởi, mặc cho bé chiếc áo choàng dài thật ấm, thật đẹp, xong nhẹ nhàng đút cho bé từng miếng bánh ngon. Mẹ trìu mến ôm bé vào lòng, vuốt ve, hỏi han đủ chuyện. Mồi lần que diêm tắt, hình ảnh người mẹ thân yêu tan biến, bé hoảng sợ, vội vàng quẹt lên một que khác, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế, tay bé cứ say sưa quẹt hết mớ diêm này đến mớ diêm khác. Rồi như người điên, bé lấy que diêm châm vào cả hộp diêm. Khi ánh lửa bùng lên, bé thấy mẹ cúi xuống bế bé lên, mang bé bay bổng về nơi đầy tiếng hát, đầy những người thân yêu, bé không còn thấy lạnh, thấy đói gì nữa.
Sáng hôm sau, những người trong phố tìm thấy em bé đáng thương nằm chết bên cạnh đống diêm vãi tung tóe trong ngõ hẻm.
Em bé tay ôm bao giấy đầy những hộp diêm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bé phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của bé sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của bé sưng tím cả lên. Bé cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đôi mắt ngây thơ ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến.
Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Bé bán diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Bé thèm được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vút của người mẹ ghẻ, bé rùng mình hối hả bước mau. Được một lát, bé bắt đầu dán mắt vào những ngôi nhà hai bên đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác bé nuốt nước miếng, mắt hoa lên, tay chân run bần bật, bé thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa tay lên ôm mặt, bé thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời...
Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Bóng tối, cơn lạnh lẫn cơn đói như phủ lên, như quấn vào hình hài nhỏ bé ốm yếu. Bé vào núp bên vỉa hè giữa hai dẫy nhà cao để tránh cơn gió quái ác và tìm chút hơi ấm trong đêm. Ngồi nghỉ một lát, chợt nhớ ra bao diêm, bé lấy ra một cây, quẹt lên để sưởi cho mấy ngón tay bớt cóng. Cây diêm cháy bùng lên thật sáng, thật ấm, nhưng chỉ một lát thì tắt mất, làm bé càng bực mình hơn trước. Bé thử quẹt lên một cây diêm thứ hai. Khi cây diêm cháy bùng lên, bé thấy trước mặt mình một bàn đầy thức ăn, những món đặc biệt của ngày lễ giáng sinh. Bé mừng quá, đưa tay ra chụp lấy thì ngay lúc ấy cây diêm tắt, để lại bé trong bóng tối dầy đặc, với cái lạnh bây giờ càng khủng khiếp hơn. Bé sợ quá, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng lấy bao giấy đổ diêm ra hết, rồi cứ quẹt lên từng cây một, hết cây này đến cây khác. Trong ánh sáng của mỗi cây diêm bé thấy mình được về nhà, được gặp lại người mẹ thân yêu. Mẹ âu yếm bế bé đến gần bên lò sưởi, mặc cho bé chiếc áo choàng dài thật ấm, thật đẹp, xong nhẹ nhàng đút cho bé từng miếng bánh ngon. Mẹ trìu mến ôm bé vào lòng, vuốt ve, hỏi han đủ chuyện. Mồi lần que diêm tắt, hình ảnh người mẹ thân yêu tan biến, bé hoảng sợ, vội vàng quẹt lên một que khác, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế, tay bé cứ say sưa quẹt hết mớ diêm này đến mớ diêm khác. Rồi như người điên, bé lấy que diêm châm vào cả hộp diêm. Khi ánh lửa bùng lên, bé thấy mẹ cúi xuống bế bé lên, mang bé bay bổng về nơi đầy tiếng hát, đầy những người thân yêu, bé không còn thấy lạnh, thấy đói gì nữa.
Sáng hôm sau, những người trong phố tìm thấy em bé đáng thương nằm chết bên cạnh đống diêm vãi tung tóe trong ngõ hẻm.
Ổ bánh mì và lão già kì quặc
Một người phụ nữ nọ có thói quen nướng bánh mì cho gia đình, luôn làm dư một cái để lại cho người nghèo đói. Bà để ổ bánh mì dư bên ngoài thành cửa sổ cho người nghèo đi qua dễ lấy. Ngày qua ngày cứ đến buổi, một ông lão gù lưng đến lấy ổ bánh mì đi.
Thay vì nói lời cảm ơn, ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm những lời như niệm chú:
“Việc xấu ngươi làm thì ở lại với ngươi, việc tốt ngươi làm thì sẽ trở lại với ngươi”.
Điều này cứ diễn ra, ngày này qua ngày khác. Mỗi ngày, người già đến lấy bánh và lại lẩm bẩm câu :
“Việc xấu ngươi làm thì ở lại với ngươi, việc tốt ngươi làm thì sẽ trở lại với ngươi!”
Ngày qua ngày, người phụ nữ dần bực bội trong lòng nghĩ:
“Nhận được bánh, không biết cảm ơn còn lải nhải mấy lời khó chịu kia! Hắn ta muốn ám chỉ điều gì?”.
Rồi một hôm, chịu hết nổi, bà nghĩ cách làm cho ông già đi khuất mắt. Bà tự nhủ:
“Ta sẽ làm cho hắn mất dạng”.
Bà trộn thuốc vào ổ bánh mì dư bà thường làm, tay run run để bánh có thuốc độc lên thành cửa sổ, bỗng cảm thấy hốt hoảng:
“Ta làm gì thế này?”
Bà ném vội ổ bánh có thuốc độc vào lửa và thay một cái bánh khác lên thành cửa sổ. Như mọi khi, ông lão đến lấy bánh và lại lẩm bẩm:
“Việc xấu ngươi làm thì ở lại với ngươi; việc tốt ngươi làm thì sẽ trở lại với ngươi”.
Ông lão cầm ổ bánh vui vẻ rời đi, không ai biết trong lòng người phụ nữ vừa trải qua một trận chiến giận dữ dội.
Có một điều mà không ai biết đó là mỗi khi đặt ổ bánh mì cho người nghèo lên thành cửa sổ, bà lại cầu nguyện cho đứa con trai đi tìm việc làm xa, đã nhiều tháng không nhận được tin tức. Bà nguyện cho con trở về nhà bình an, mạnh giỏi.
Buổi chiều hôm đó, có tiếng gõ cửa. Khi mở cửa ra, bà ngạc nhiên thấy con trai mình đứng trước cửa…
Anh ta gầy xọp đi, quần áo anh rách rưới đến thảm hại. Anh ta đói lả và mệt. Khi trông thấy mẹ, anh ta nói:
Mẹ ơi, con về được đến nhà quả là một phép lạ. Khi con còn cách nhà mình cả dặm đường, con đã ngã gục vì đói, không đi nổi nữa và tưởng mình sẽ chết dọc đường, nhưng bỗng có một người gù lưng đi ngang, con xin ông ta cho con một chút gì để ăn, và ông ta đã quá tử tế cho con nguyên một ổ bánh mì ngon và chút nước. Ông ta nói:
“Đây là cái mà tôi có mỗi ngày, nhưng hôm nay tôi cho anh vì anh cần nó hơn tôi!”
Khi người mẹ nghe những lời đó, mặt bà biến sắc. Bà phải dựa vào thành cửa để khỏi ngã. Bà nhớ lại ổ bánh mì có thuốc độc mà bà đã làm sáng hôm nay. Nếu bà không ném nó vào lửa thì con trai yêu quý của bà đã ăn phải và đã chết!
Ngay lập tức bà nhớ lại câu nói lặp đi lặp lại qua ngày của ông lão…
Trong cuộc sống, luôn tồn tại luật nhân quả. Những gì bạn làm hôm nay là căn nguyên cho những sự việc sẽ đến với bạn trong tương lai bởi vậy hãy luôn sống tốt và không bao giờ phải hổ thẹn với lương tâm của mình bạn nhé!
Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2015
Cuộc Sống Hạnh Phúc
Ngày xưa, có lần tập
đoàn yêu tinh hợp nhau lại để lên kế hoạch làm hại con người.
Một yêu tinh nói: “Chúng ta nên giấu một thứ gì đó quý giá của con người đi, nhưng giấu cái gì bây giờ?
Sau khi suy nghĩ, một yêu tinh đáp: “Biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ, họ sẽ ngày đem phải khổ sở u uất. Nhưng vấn đề là giấu nó ở đâu bây giờ? Phải giấu ở nơi nào mà họ không tìm được ấy!
Một yêu tinh khác cho ý kiến: “Thử quẳng nó lên đỉnh ngọn núi cao nhất của thế giới xem."
Nhưng ý kiến đó bị phản đối ngay: “Không được. Con người rất khoẻ mạnh, chuyện leo núi có nhằm nhò gì đâu."
Một yêu tinh khác lại có ý tưởng: “Vậy ta giấu nó xuống vực biển sâu nhất nhé?"
Nhưng các yêu tinh lại đồng loạt phản đối:
“Không, con người rất tò mò. Họ sẽ tạo ra những chiếc tàu hiện đại để đi xuống tận đáy biển. Rồi tất cả mọi người cũng sẽ biết."
Một yêu tinh nhỏ tuổi đứng lên: “Hay để nó ở một hành tinh khác đi!"
Tuy nhiên, một yêu tinh lớn tuổi đáp: “Không được, con người rất thông minh. Càng ngày họ càng thám hiểm nhiều hành tinh đấy thôi."
Bầy yêu tinh lại im lặng suy nghĩ. Chợt một yêu tinh già lụ khụ đứng lên đưa ra ý kiến: “Tôi biết ta nên giấu hạnh phúc ở đâu rồi! Hãy giấu nó ở chính bên trong con người. Đa số mọi người đều luôn cố gắng lùng sục hạnh phúc ở khắp nơi khắp chốn và bao giờ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản thân họ thì chẳng bao giờ họ quan tâm. Giấu ở đó thì con ngườichẳng bao giờ tìm thấy đâu!"
Tất cả yêu tinh đều nhất trí với giải pháp này và kể từ đó, rất nhiều người mải mê đi kiếm hạnh phúc mà không biết nó đã được giấu ngay trong tâm hồn mình!
Đọc thêm
Một yêu tinh nói: “Chúng ta nên giấu một thứ gì đó quý giá của con người đi, nhưng giấu cái gì bây giờ?
Sau khi suy nghĩ, một yêu tinh đáp: “Biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ, họ sẽ ngày đem phải khổ sở u uất. Nhưng vấn đề là giấu nó ở đâu bây giờ? Phải giấu ở nơi nào mà họ không tìm được ấy!
Một yêu tinh khác cho ý kiến: “Thử quẳng nó lên đỉnh ngọn núi cao nhất của thế giới xem."
Nhưng ý kiến đó bị phản đối ngay: “Không được. Con người rất khoẻ mạnh, chuyện leo núi có nhằm nhò gì đâu."
Một yêu tinh khác lại có ý tưởng: “Vậy ta giấu nó xuống vực biển sâu nhất nhé?"
Nhưng các yêu tinh lại đồng loạt phản đối:
“Không, con người rất tò mò. Họ sẽ tạo ra những chiếc tàu hiện đại để đi xuống tận đáy biển. Rồi tất cả mọi người cũng sẽ biết."
Một yêu tinh nhỏ tuổi đứng lên: “Hay để nó ở một hành tinh khác đi!"
Tuy nhiên, một yêu tinh lớn tuổi đáp: “Không được, con người rất thông minh. Càng ngày họ càng thám hiểm nhiều hành tinh đấy thôi."
Bầy yêu tinh lại im lặng suy nghĩ. Chợt một yêu tinh già lụ khụ đứng lên đưa ra ý kiến: “Tôi biết ta nên giấu hạnh phúc ở đâu rồi! Hãy giấu nó ở chính bên trong con người. Đa số mọi người đều luôn cố gắng lùng sục hạnh phúc ở khắp nơi khắp chốn và bao giờ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản thân họ thì chẳng bao giờ họ quan tâm. Giấu ở đó thì con ngườichẳng bao giờ tìm thấy đâu!"
Tất cả yêu tinh đều nhất trí với giải pháp này và kể từ đó, rất nhiều người mải mê đi kiếm hạnh phúc mà không biết nó đã được giấu ngay trong tâm hồn mình!
Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015
Hạnh phúc là cái gì nằm trong tầm tay
Cali Today News -
Có một nhà văn viết ra dòng chữ dễ thương sau đây: “Trẻ con sống với nó thường
xuyên, người làm trong giới thương trường rất cần nó, tình yêu nảy nở cũng vì
có nó, mỗi ngày thiên nhiên cho ta thấy bao điều kỳ thú cũng tại có nó…”
“Nó” là ai mà cần thiết đến thế? Cách đây gần 15 năm, thủ môn Joel Bats của đội tuyển Hội túc cầu quốc gia Pháp, người thủ môn duy nhất trong lịch sử lại là một nhà thơ, đã trả lờì bằng một dòng thơ nhẹ như hơi sương:
“Hạnh phúc dịu dàng, hạnh phúc đơn sơ…”
Bạn có hạnh phúc không?
Câu hỏi… hơi ngộ nhưng sẽ là... ngộ hơn nhiều nếu bạn khẳng định là có. Cũng giống như mây trời, hạnh phúc không ở lâu với chúng ta (hình như phiền muộn và tức giận, căm thù ở lâu hơn). Có khi bạn thấy cuộc sống sao quá nặng nề với bao lo lắng, bực mình, tính toán. Làm sao có được thật sự vài giây phút thảnh thơi?
Không cần bạn “ta dại ta tìm nơi vắng vẻ” đâu, hạnh phúc hoặc có liền cho bạn, hoặc không bao giờ ló dạng, vậy thôi. Anthony Robbins, tác giả quyển sách “Inner Strength: Harnessing the Primal Forces Within” và Deepak Chopra, bác sĩ, tác giả của 38 quyển sách về sức khỏe và tâm linh, mà quyển mới nhất “Fire in the Heart” trong đó tác giả có bàn về nghệ thuật đạt hạnh phúc, có vài “kỹ thuật” xem qua có vẻ đơn sơ nhưng có thể mang đến cho bạn vài hạnh phúc đơn sơ:
1. Hãy “trẻ con” trở lại:
Ông Robbins nói: “nếu bạn muốn thấy mình tươi trẻ, hãy quay trở về với tuổi thơ của mình. Tôi không có nói “trẻ con” (childish) mà là “trẻ thơ” (chillhood). Khi bạn đạt tới “trình độ trẻ thơ”, bạn sẽ có hy vọng thấy được thế giới bằng cặp mắt khác, tươi tắn hơn. Trẻ thơ có thể xem một bộ phim video hài mà nó yêu thích 50 lần và lần nào nó cũng cười ngặt nghẻo.. Trẻ thơ không phải là tuổi tác, đó là một “trạng thái tinh thần (it’s a state of mind)”.
2. Hãy khám phá bí ẩn:
Tiến sĩ Chopra đặt cho bạn một câu hỏi: “Có khi nào bạn chịu khó bỏ thì giờ ra, ngồi lại một mình nơi thanh vắng và tự hỏi: “Ta là ai? Ta từ đâu tới vậy? Ta có một linh hồn không? Ý nghĩa và mục tiêu cuộc đơì ta là gì? Ta thật sự muốn cái gì?” Nếu bạn thám hiểm các câu hỏi này, bạn sẽ “thoáng thấy” bí mật cuộc đời. Hạnh phúc nhiều khi đến từ khám phá này ngôn ngữ không diễn tả nổi…
3. Hãy thay đổi, hoặc chấp nhận thay đổi, nếu không thay đổi sẽ làm bạn khổ đau:
Robbins nói: “rồi thân thể bạn sẽ thay đổi, dù bạn có muốn hay không cũng vậy. Các liên hệ xã hội, gia đình cũng thế. Thay đổi có tính tự động, tiến bộ thì không.”
Cuộc sống không buồn chán đâu, chính… bạn mới là buồn chán. Mỗi bắp thịt có thể hoạt động là do ý muốn của bạn, bạn không nhúc nhích, nó sẽ nằm im.” Robbins nói rất hay: “Một, bạn trở nên thụ động, bênh hoạn và chán nản tình thế hiện tại hết sức. Hai, bạn cảm thấy bực bội, chật trội, nực nội và ao ước có cái gì hay hơn. Ba, bạn đến một giới hạn mà bạn không thể tiếp tục tiến tới hơn là tình trạng hiện tại. Bốn, bạn trầụm tư mặc niệm và thấy rõ hơn tình trạng của mình. Năm, bạn có thay đổi bên trong, bắt đầu hành động với tinh thần mới. Hãy nhớ: hoặc bạn chọn sự thay đổi hay sự thay đổi sẽ chọn bạn!”
4. Hãy ôm choàng cái mới từng giây phút:
Cuộc đời và con người xung quanh bạn sống động lắm, thay đổi một cách màu nhiệm từng giây phút. Bạn chớ có câu này: “Trờì đất, tôi mà ngồi xuống nói chuyện tầm ruồng với những người tầm thường ấy hay sao?” Bạn lầm rồi đấy, trong cái “tầm ruồng” đó bao giờ cũng có cái hay ho, trong mỗi con người “tầm thường” bao giờ cũng có cái phi thường. Tại bạn không chịu lắng nghe, quan sát với tất cả sự chú ý mà không hề có thành kiến đấy. Nếu bạn cho là đi xem nhạc rốc là chán, đi nghe tranh luận chính trị là nhàm, chỉ có đi xem xiệc là vui thôi thì các chuyên viên sẽ khuyên bạn cuối tuần này nên đi… xem nhạc rốc trước rồi đi nghe tranh luận chính trị sau. Với một điều kiện duy nhất :hãy chăm chú lắng nghe và đừng có thành kiến trước về bất cứ cái gì và đối với bất cứ ai!
5. Hãy giúp đỡ người khác:
Giúp đỡ người khác bao giờ cũng tạo hạnh phúc cho người đi giúp đỡ. Tiến sĩ Chopra có một nhận xét như sau: “Có khi ý nghĩa giúp đỡ chỉ đơn giản là một lời chào hỏi, một lời khen ngợi chân thành, một thiện ý hay thậm chí đơn giản đến mức chỉ là một lời cầu nguyện cho ai mà thôi. Có khi bạn tập trung hết mình để giúp đỡ ai, chợt bạn thấy ngay lúc đó cuộc đời bạn thay đổi hẳn. Có một cái gì cao cả trong việc giúp đỡ vô vụ lợi kẻ khác.”
6. Đừng uống thuốc chống trầm uất, hãy… cục cựa:
Tiến sĩ Chopra cho là khi bạn cảm thấy “chán hết sức chán, chán đủ thứ và đủ chuyện” thì đừng có nốc mấy viên thuốc chống lo lắng hay trầm cảm gì hết, hãy hoạt động như tập thể dục cho đổ mồ hôi (trong lúc tập làm ơn đừng có chán!), đi massage, xem một cuốn phim thật hay (làm bạn chú ý), cười với bạn bè. Nghĩa là “bạn phải làm một cái gì đó”, thậm chí nghe nhạc hay ngủ ngon lành cũng được, đừng có mà ngồi nguyền rủa bóng tối và tất cả nhân loại. Hãy tập trung chú ý hết sức vào một việc gì đó “ngoài cái chán nặng 8 tỉ pounds” thì bạn sẽ thấy phép lạ xảy ra!
7. Hãy yêu thương ai đó:
Cuối cùng, cả hai chuyên viên này đồng ý với nhau một điểm là “hãy yêu”. Bạn hãy yêu một ai đó, bấy cứ ai, một con vật, một cái gì đó, cảnh thiên nhiên tươi đẹp hùng vĩ cũng được, nghệ thuật, vẻ đẹp trong bất cứ cái gì sinh động.
Vì khi bạn đã yêu với tất cả tấm lòng, cái “ngã” của bạn sẽ biến mất, mà bạn biết không, chính cái ngã này mới là kẻ thù lớn nhất khiến cuộc đời bạn không còn hạnh phúc.
Hãy yêu thương như Mẹ Teresa yêu thương con người, bạn sẽ là người hạnh phúc!
“Nó” là ai mà cần thiết đến thế? Cách đây gần 15 năm, thủ môn Joel Bats của đội tuyển Hội túc cầu quốc gia Pháp, người thủ môn duy nhất trong lịch sử lại là một nhà thơ, đã trả lờì bằng một dòng thơ nhẹ như hơi sương:
“Hạnh phúc dịu dàng, hạnh phúc đơn sơ…”
Bạn có hạnh phúc không?
Câu hỏi… hơi ngộ nhưng sẽ là... ngộ hơn nhiều nếu bạn khẳng định là có. Cũng giống như mây trời, hạnh phúc không ở lâu với chúng ta (hình như phiền muộn và tức giận, căm thù ở lâu hơn). Có khi bạn thấy cuộc sống sao quá nặng nề với bao lo lắng, bực mình, tính toán. Làm sao có được thật sự vài giây phút thảnh thơi?
Không cần bạn “ta dại ta tìm nơi vắng vẻ” đâu, hạnh phúc hoặc có liền cho bạn, hoặc không bao giờ ló dạng, vậy thôi. Anthony Robbins, tác giả quyển sách “Inner Strength: Harnessing the Primal Forces Within” và Deepak Chopra, bác sĩ, tác giả của 38 quyển sách về sức khỏe và tâm linh, mà quyển mới nhất “Fire in the Heart” trong đó tác giả có bàn về nghệ thuật đạt hạnh phúc, có vài “kỹ thuật” xem qua có vẻ đơn sơ nhưng có thể mang đến cho bạn vài hạnh phúc đơn sơ:
1. Hãy “trẻ con” trở lại:
Ông Robbins nói: “nếu bạn muốn thấy mình tươi trẻ, hãy quay trở về với tuổi thơ của mình. Tôi không có nói “trẻ con” (childish) mà là “trẻ thơ” (chillhood). Khi bạn đạt tới “trình độ trẻ thơ”, bạn sẽ có hy vọng thấy được thế giới bằng cặp mắt khác, tươi tắn hơn. Trẻ thơ có thể xem một bộ phim video hài mà nó yêu thích 50 lần và lần nào nó cũng cười ngặt nghẻo.. Trẻ thơ không phải là tuổi tác, đó là một “trạng thái tinh thần (it’s a state of mind)”.
2. Hãy khám phá bí ẩn:
Tiến sĩ Chopra đặt cho bạn một câu hỏi: “Có khi nào bạn chịu khó bỏ thì giờ ra, ngồi lại một mình nơi thanh vắng và tự hỏi: “Ta là ai? Ta từ đâu tới vậy? Ta có một linh hồn không? Ý nghĩa và mục tiêu cuộc đơì ta là gì? Ta thật sự muốn cái gì?” Nếu bạn thám hiểm các câu hỏi này, bạn sẽ “thoáng thấy” bí mật cuộc đời. Hạnh phúc nhiều khi đến từ khám phá này ngôn ngữ không diễn tả nổi…
3. Hãy thay đổi, hoặc chấp nhận thay đổi, nếu không thay đổi sẽ làm bạn khổ đau:
Robbins nói: “rồi thân thể bạn sẽ thay đổi, dù bạn có muốn hay không cũng vậy. Các liên hệ xã hội, gia đình cũng thế. Thay đổi có tính tự động, tiến bộ thì không.”
Cuộc sống không buồn chán đâu, chính… bạn mới là buồn chán. Mỗi bắp thịt có thể hoạt động là do ý muốn của bạn, bạn không nhúc nhích, nó sẽ nằm im.” Robbins nói rất hay: “Một, bạn trở nên thụ động, bênh hoạn và chán nản tình thế hiện tại hết sức. Hai, bạn cảm thấy bực bội, chật trội, nực nội và ao ước có cái gì hay hơn. Ba, bạn đến một giới hạn mà bạn không thể tiếp tục tiến tới hơn là tình trạng hiện tại. Bốn, bạn trầụm tư mặc niệm và thấy rõ hơn tình trạng của mình. Năm, bạn có thay đổi bên trong, bắt đầu hành động với tinh thần mới. Hãy nhớ: hoặc bạn chọn sự thay đổi hay sự thay đổi sẽ chọn bạn!”
4. Hãy ôm choàng cái mới từng giây phút:
Cuộc đời và con người xung quanh bạn sống động lắm, thay đổi một cách màu nhiệm từng giây phút. Bạn chớ có câu này: “Trờì đất, tôi mà ngồi xuống nói chuyện tầm ruồng với những người tầm thường ấy hay sao?” Bạn lầm rồi đấy, trong cái “tầm ruồng” đó bao giờ cũng có cái hay ho, trong mỗi con người “tầm thường” bao giờ cũng có cái phi thường. Tại bạn không chịu lắng nghe, quan sát với tất cả sự chú ý mà không hề có thành kiến đấy. Nếu bạn cho là đi xem nhạc rốc là chán, đi nghe tranh luận chính trị là nhàm, chỉ có đi xem xiệc là vui thôi thì các chuyên viên sẽ khuyên bạn cuối tuần này nên đi… xem nhạc rốc trước rồi đi nghe tranh luận chính trị sau. Với một điều kiện duy nhất :hãy chăm chú lắng nghe và đừng có thành kiến trước về bất cứ cái gì và đối với bất cứ ai!
5. Hãy giúp đỡ người khác:
Giúp đỡ người khác bao giờ cũng tạo hạnh phúc cho người đi giúp đỡ. Tiến sĩ Chopra có một nhận xét như sau: “Có khi ý nghĩa giúp đỡ chỉ đơn giản là một lời chào hỏi, một lời khen ngợi chân thành, một thiện ý hay thậm chí đơn giản đến mức chỉ là một lời cầu nguyện cho ai mà thôi. Có khi bạn tập trung hết mình để giúp đỡ ai, chợt bạn thấy ngay lúc đó cuộc đời bạn thay đổi hẳn. Có một cái gì cao cả trong việc giúp đỡ vô vụ lợi kẻ khác.”
6. Đừng uống thuốc chống trầm uất, hãy… cục cựa:
Tiến sĩ Chopra cho là khi bạn cảm thấy “chán hết sức chán, chán đủ thứ và đủ chuyện” thì đừng có nốc mấy viên thuốc chống lo lắng hay trầm cảm gì hết, hãy hoạt động như tập thể dục cho đổ mồ hôi (trong lúc tập làm ơn đừng có chán!), đi massage, xem một cuốn phim thật hay (làm bạn chú ý), cười với bạn bè. Nghĩa là “bạn phải làm một cái gì đó”, thậm chí nghe nhạc hay ngủ ngon lành cũng được, đừng có mà ngồi nguyền rủa bóng tối và tất cả nhân loại. Hãy tập trung chú ý hết sức vào một việc gì đó “ngoài cái chán nặng 8 tỉ pounds” thì bạn sẽ thấy phép lạ xảy ra!
7. Hãy yêu thương ai đó:
Cuối cùng, cả hai chuyên viên này đồng ý với nhau một điểm là “hãy yêu”. Bạn hãy yêu một ai đó, bấy cứ ai, một con vật, một cái gì đó, cảnh thiên nhiên tươi đẹp hùng vĩ cũng được, nghệ thuật, vẻ đẹp trong bất cứ cái gì sinh động.
Vì khi bạn đã yêu với tất cả tấm lòng, cái “ngã” của bạn sẽ biến mất, mà bạn biết không, chính cái ngã này mới là kẻ thù lớn nhất khiến cuộc đời bạn không còn hạnh phúc.
Hãy yêu thương như Mẹ Teresa yêu thương con người, bạn sẽ là người hạnh phúc!
Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015
Hãy là một người yêu đời
Câu chuyện mang
tên “Hôm nay có cái gì làm cho ta sung sướng không?” được viết bởi tác giả
J.Harvey Howells cách đây chừng 20 năm. Chuyện kể về một người cha sau khi hôn
con trai 6 tuổi trước khi ngủ thì nghe cậu bé thỏ thẻ: “Ba ơi, ba quên mất một
việc rồi, sao ba không hỏi con hôm nay có cái gì làm cho con sung sướng không”.
Và cậu tiết lộ câu chuyện đặc biệt của mình: “Con đã bắt được một con lươn. Nó là con cá đầu tiên của con đấy...”.
Đó là một thông lệ giữa cha con họ: dù những giờ trong ngày có cực nhọc vẫn có một thời điểm nào đó lấp lánh. Ít khi là một biến cố lớn, thường chỉ là một cái đẹp thoáng qua thôi: tiếng kêu của một con ngỗng trời khi ta tỉnh dậy một buổi sáng lạnh lẽo đầu thu, bức thư bất ngờ của một người bạn thân, ngắm một dòng sông khi trời nắng như thiêu...
Tất cả những điều bé nhỏ đó làm cho cha con họ đi vào giấc ngủ với nụ cười trên môi và sớm mai bắt đầu một ngày mới với tất cả lòng yêu cuộc sống...
Bí mật của sự lạc quan
Nhiều bạn vẫn thắc mắc: có lúc mình nhìn cuộc sống bằng lăng kính màu hồng, lúc khác mình lại thấy nó cực kỳ chán chường và u ám, thế phải làm sao để lúc nào cũng lạc quan yêu đời?
Xin thưa, nếu bạn vào mạng gõ vào trang tìm kiếm trực tuyến từ OPTIMIST (tiếng Anh có nghĩa là lạc quan) thì ở đấy bạn có thể chia sẻ những mẩu chuyện rất đáng yêu: Khi nào thì tôi cười? Điều tuyệt diệu nhất mà tôi từng nhận được là gì? Hôm nay tôi đã làm việc tốt nào chưa?... Đọc, chia sẻ và bạn sẽ thấy cuộc đời vẫn còn có rất nhiều điều kỳ diệu quanh ta để mà... yêu đời lắm.
Và nếu yêu đời hơn, bạn có thể “triển khai” bí mật nằm trong từng chữ cái của từ OPTIMIST theo hướng thế này:
O - open: Mở lòng mình ra với cuộc sống và mở mắt ngắm nhìn thế giới tươi đẹp quanh mình
P - pleasure: Hãy tìm cho mình một niềm vui thích, một môn thể thao, một niềm đam mê âm nhạc hay đơn giản là việc chăm sóc một chậu hoa trên bệ cửa.
T - tacful: Hãy nở một nụ cười lịch thiệp với một người mà bạn gặp, biết đâu đấy là sự khởi đầu cho một quan hệ mới.
I - I: Để yêu cuộc sống, hãy bắt đầu bằng việc yêu mình. Chăm chút cho chính bạn một cơ thể khỏe mạnh, một vóc dáng ưa nhìn...
M - macho: Hãy là một “đại trượng phu”. Đơn giản là hãy sống ngẩng cao đầu. Khi đó bạn chẳng phải bận tâm lo lắng gì về những việc mình đã làm, những gì mình đã nói. Tất nhiên, khi đó chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái và tự tin hơn nhiều.
I - idea: Sao không nghĩ ra một ý tưởng nào đó làm bản thân hay sự việc nào đó thay đổi tích cực.
S - sabbate: Từ này có nghĩa là... nghỉ phép. Nếu bạn cảm thấy buồn tẻ, chán nản , hãy thư giãn để có thời gian cân bằng cuộc sống.
T - tender-hearted: Nhạy cảm, có bản chất tốt bụng và dịu dàng. Bạn nghĩ sao nếu mình là một người như thế nhỉ?
Và cậu tiết lộ câu chuyện đặc biệt của mình: “Con đã bắt được một con lươn. Nó là con cá đầu tiên của con đấy...”.
Đó là một thông lệ giữa cha con họ: dù những giờ trong ngày có cực nhọc vẫn có một thời điểm nào đó lấp lánh. Ít khi là một biến cố lớn, thường chỉ là một cái đẹp thoáng qua thôi: tiếng kêu của một con ngỗng trời khi ta tỉnh dậy một buổi sáng lạnh lẽo đầu thu, bức thư bất ngờ của một người bạn thân, ngắm một dòng sông khi trời nắng như thiêu...
Tất cả những điều bé nhỏ đó làm cho cha con họ đi vào giấc ngủ với nụ cười trên môi và sớm mai bắt đầu một ngày mới với tất cả lòng yêu cuộc sống...
Bí mật của sự lạc quan
Nhiều bạn vẫn thắc mắc: có lúc mình nhìn cuộc sống bằng lăng kính màu hồng, lúc khác mình lại thấy nó cực kỳ chán chường và u ám, thế phải làm sao để lúc nào cũng lạc quan yêu đời?
Xin thưa, nếu bạn vào mạng gõ vào trang tìm kiếm trực tuyến từ OPTIMIST (tiếng Anh có nghĩa là lạc quan) thì ở đấy bạn có thể chia sẻ những mẩu chuyện rất đáng yêu: Khi nào thì tôi cười? Điều tuyệt diệu nhất mà tôi từng nhận được là gì? Hôm nay tôi đã làm việc tốt nào chưa?... Đọc, chia sẻ và bạn sẽ thấy cuộc đời vẫn còn có rất nhiều điều kỳ diệu quanh ta để mà... yêu đời lắm.
Và nếu yêu đời hơn, bạn có thể “triển khai” bí mật nằm trong từng chữ cái của từ OPTIMIST theo hướng thế này:
O - open: Mở lòng mình ra với cuộc sống và mở mắt ngắm nhìn thế giới tươi đẹp quanh mình
P - pleasure: Hãy tìm cho mình một niềm vui thích, một môn thể thao, một niềm đam mê âm nhạc hay đơn giản là việc chăm sóc một chậu hoa trên bệ cửa.
T - tacful: Hãy nở một nụ cười lịch thiệp với một người mà bạn gặp, biết đâu đấy là sự khởi đầu cho một quan hệ mới.
I - I: Để yêu cuộc sống, hãy bắt đầu bằng việc yêu mình. Chăm chút cho chính bạn một cơ thể khỏe mạnh, một vóc dáng ưa nhìn...
M - macho: Hãy là một “đại trượng phu”. Đơn giản là hãy sống ngẩng cao đầu. Khi đó bạn chẳng phải bận tâm lo lắng gì về những việc mình đã làm, những gì mình đã nói. Tất nhiên, khi đó chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái và tự tin hơn nhiều.
I - idea: Sao không nghĩ ra một ý tưởng nào đó làm bản thân hay sự việc nào đó thay đổi tích cực.
S - sabbate: Từ này có nghĩa là... nghỉ phép. Nếu bạn cảm thấy buồn tẻ, chán nản , hãy thư giãn để có thời gian cân bằng cuộc sống.
T - tender-hearted: Nhạy cảm, có bản chất tốt bụng và dịu dàng. Bạn nghĩ sao nếu mình là một người như thế nhỉ?
Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015
Hãy sống, ngay bây giờ!
Tất cả những gì
bạn có là hiện tại. Thước đo sự bình an tinh thần và hiệu quả cá nhân được thể
hiện ở khả năng sống cho hiện tại của chúng ta. Bây giờ là lúc bạn đang hiện
hữu, không cần biết cái gì đã xảy ra ngày hôm qua và cái gì sẽ xảy ra ngày mai.
Từ quan điểm này, chìa khóa cho hạnh phúc và sự thoả mãn là tập trung đầu óc
chúng ta vào thời khắc hiện tại Một điều tuyệt vời ở trẻ em là chúng hoàn toàn
đắm mình trong giờ phút hiện tại. Chúng cố gắng tập trung hoàn toàn vào việc
chúng đang làm dù cho việc đó là ngắm một con bọ, vẽ một bức tranh hay xây lâu
đài trên cát, bất cứ cái gì mà chúng muốn là dành hết sức lực để làm. Khi trở
thành người lớn, nhiều người trong chúng ta học nghệ thuật suy nghĩ và lo lắng
nhiều việc cùng một lúc. Chúng ta để cho những mối quan tâm về quá khứ và tương
lai đan xen vào hiện tại và làm cho chúng ta khổ sở và kém cỏi. Một học sinh
trung học thì nghĩ "Khi mình ra khỏi trường và không phải nghe lời ai nữa
thì mọi cái sẽ rất tuyệt!" Anh ta rời trường và thình lình nhận ra rằng anh
ta không hạnh phúc cho đến khi anh ta rời khỏi nhà. Anh ta xa nhà đi học đại
học và lại quyết định "Mình sẽ thật sự hạnh phúc khi có được mảnh bằng
!" Rốt cuộc anh ta có mảnh bằng và lại nghĩ chỉ khi kiếm được việc mới
hạnh phúc được. Anh ta có việc làm và phải làm dưới sự giám sát của nhiều
người. Bạn cũng có thể đoán được là anh ta chưa thể hạnh phúc. Nhiều năm trôi
qua, anh ta hoãn việc thư giãn và hưởng hạnh phúc cho đến khi đính hôn, lập gia
đình và bắt đầu mua nhà, có công việc tốt hơn, bắt đầu có con, cho con đi học,
con ra trường và về hưu... và anh ta chết trước khi biết hạnh phúc là gì. Tất
cả thời gian anh ta có , anh ta dùng để lập kế hoạch cho cái tương lai tốt đẹp
không bao giờ đến. Bạn có liên hệ mình với phần nào trong câu chuyện ở trên
không? Bạn có từng biết ai trì hoãn không hưởng niềm vui cho đến lúc già không?
Điều quan trọng để hạnh phúc là bạn phải hoàn toàn quan tâm tới hiện tại. Chúng
ta hưởng niềm vui trong cả chuyến đi, không chỉ khi đã đến đích. Tương tự,
chúng ta có thể không chịu dành thời gian cho những người mà chúng ta thương
yêu. Một cuộc nghiên cứu mới nhất ở Hoa Kỳ đã được thực hiện để tìm hiểu xem
các ông bố tầng lớp trung lưu dành bao nhiêu thời gian chơi với con nhỏ của họ.
Họ đeo micro trên cổ áo các ông bố để biết họ chuyện trò với con cái mỗi ngày
bao lâu. Nghiên cứu cho thấy đa số dành 37 phút mỗi ngày cho con. Không nghi
ngờ gì rất nhiều ông bố có kế hoạch dành thời gian cho người họ yêu thương
"khi đã làm xong việc", "khi không còn áp lực con việc", "khi
có nhiều tiền hơn"...Điều quan trọng là không ai trong chúng ta được đảm
bảo là chúng ta còn sống vào ngày mai. Chúng ta chỉ có hôm nay thôi. Sống cho
hiện tại còn có nghĩa là chúng ta thích thú bất kỳ điều gì chúng ta làm chứ
không phải kết quả của nó. Nếu bạn đang sơn hiên nhà của mình thì có thể thưởng
ngoạn từng đường cọ, thích thú học hỏi làm sao để làm tốt nhất công việc, đồng
thời thưởng thức ngọn gió mát mơn man trên mặt bạn và tiếng chim hót líu lo
trên cây và bất kì cái gì khác xảy ra xung quanh bạn. Sống cho hiện tại là mở
rộng tầm hiểu biết để làm cho giây phút hiện tại trở nên quý gí hơn là luôn
khép kín. Mỗi chúng ta có sự lựa chọn của mình, lúc này hay lúc khác, rằng
chúng ra sống và hấp thụ, cho phép mình xúc cảm và lôi cuốn. Khi sống trong
khoảnh khắc hiện tại, chúng ta xua đuổi sự sợ hãi. Rõ ràng sự sợ hãi này là sự
quan tâm đến những sự kiện có thể xảy ra trong tương lai. Mối quan tâm này có
thể tê liệt khi cúng ta nghĩ mình không làm được cái gì. Tuy nhiên, bạn chỉ có
thể bị nỗi sợ hãi tấn công khi bạn bị động. Chính khoảnh khắc bạn ra tay hành
động, thực sự làm cái gì đó thì nỗi sợ sẽ biến mất. Sống trong hiện tại lúc này
có nghĩa là hành động mà không sợ sệt hậu quả. Đó là sự cống hiến nỗ lực của
mình để dấn thân mà không lo là mình có được phần thưởng xứng đáng hay không.
Cần nhớ là chúng ta không thể thay thế cái gì đó bằng con số không. Nếu bạn lo
lắng vì xe bạn hư, bạn bị mất việc hay vợ bạn rời bỏ bạn thì không dễ gì có thể
giải phóng đầu óc và tìm được sự bình thản. Cách tốt nhất để cải thiện trạng
thái tinh thần là hành động, tham gia vào việc gì đó. Hãy làm cái gì đó! Bất kỳ
cái gì. Gọi điện cho bạn cũ hay làm quen bạn mới, đi tập thể thao, chăm sóc con
cái hay giúp đỡ hàng xóm...
Đúc kết: Thời gian không thật sự hiện hữu, nó chỉ là một khái niệm trừu tượng trong đầu bạn. Hiện tại là thời gian duy nhất mà bạn có. Hãy làm cái gì đó vào lúc này! Mark Twain có lúc nhận xét là ông trải qua những điều kinh khủng nhất trong đời, một số việc thật sự kinh khủng! Đúng vậy sao? Chúng ta có xu hướng suy nghĩ tệ hại, bi quan. Nếu nhìn vào ngay thời khắc hiện tại thì chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Hãy sống ngay lúc này đây.
Trích "Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi"
Đúc kết: Thời gian không thật sự hiện hữu, nó chỉ là một khái niệm trừu tượng trong đầu bạn. Hiện tại là thời gian duy nhất mà bạn có. Hãy làm cái gì đó vào lúc này! Mark Twain có lúc nhận xét là ông trải qua những điều kinh khủng nhất trong đời, một số việc thật sự kinh khủng! Đúng vậy sao? Chúng ta có xu hướng suy nghĩ tệ hại, bi quan. Nếu nhìn vào ngay thời khắc hiện tại thì chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Hãy sống ngay lúc này đây.
Trích "Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi"
Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015
Hãy Trân Trọng những Gì Bạn Có
Một ngày nọ,
người cha giàu có dẫn người con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những
người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo
nhất nhì vùng. "Đây là một cách để người con biết quí trọng những người có
cuộc sống cơ cực hơn mình" - Người cha nghĩ đó là bài học thực tế cho con
mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi thế nào hả con?"
-Thật tuyêt vời bố ạ !
-Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy ! - Người cha nhìn cậu con trai
-Ồ, vâng. Con thấy chúng ta có một con chó,họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn,họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên trước nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống còn họ có những cánh đống trải dài. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy.Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những láng giềng che chở cho nhau...
Đến đây người cha không nói gì cả
-Bố ơi! Bây giờ con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi - Cậu bé nói thêm
Rất nhiều người trong chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì mình không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn tùy thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên đi điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi thế nào hả con?"
-Thật tuyêt vời bố ạ !
-Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy ! - Người cha nhìn cậu con trai
-Ồ, vâng. Con thấy chúng ta có một con chó,họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn,họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên trước nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống còn họ có những cánh đống trải dài. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy.Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những láng giềng che chở cho nhau...
Đến đây người cha không nói gì cả
-Bố ơi! Bây giờ con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi - Cậu bé nói thêm
Rất nhiều người trong chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì mình không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn tùy thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên đi điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2015
Hiểu Và Thương
---Tiếp Xúc Với Những Gì Mầu Nhiệm
Chúng ta có khuynh hướng nghĩ tới chuyện buồn đau, chú ý tới mặt buồn đau. Làm như vậy là mời những hạt giống buồn đau lên, tưới tẩm những hạt giống buồn đau, thất vọng và gieo thêm những hạt giống buồn đau mới. Tại sao ta không thực tập tiếp xúc với những gì tươi mát, tốt lành trong ta và ngoài ta? Những cái đẹp, lành và tươi mát lúc nào cũng có mặt ở khắp nơi, nhưng tại vì ta cứ ưa giam mình trong cái nhà tù buồn bã của ta nên ta không có cơ hội tiếp xúc với những mầu nhiệm đó.
Cuộc sống chung quanh ta đầy những mầu nhiệm, bầu trời xanh, ánh nắng trong và nụ cười hồn nhiên của em bé có thể cho ta biết bao niềm vui. Hơi thở của ta cũng rất tuyệt diệu, nó cho ta sự sống mỗi ngày. Thế mà có người đợi khi bị suyễn hay bị nghẹt mũi rồi mới thấy hơi thở là quý. Sống có chánh niệm là biết trân qúy từng phút giây của hạnh phúc. Hạnh phúc lúc nào cũng có mặt trong ta và ngoài ta, chỉ cần có chánh niệm là chúng ta nhận diện nó dễ dàng. Và khi ta nhận diện được nó thì những hạt giống an vui, tươi mát, lành mạnh càng phát triển mạnh mẽ trong ta. Dù ở đâu, bất cứ lúc nào, ta cũng có thể thưởng thức được một tia nắng ấm, một hơi thở ngọt ngào hay sự hiện diện của một người thương. Ta đâu cần phải đi đâu xa, ta chỉ cần có chánh niệm là hạnh phúc có thể có mặt trong tầm tay.
---Trách Móc Không Giúp Ðược Gì
Nếu ta trồng cải xà lách, mà cải xà lách mọc không tốt, thì ta đâu có trách móc cải xà lách đâu. Bởi vì ta có thể tìm biết nguyên do từ đâu cải xà lách không mọc tốt: có thể nó thiếu nước, có thể nó cần thêm phân, có thể vì nắng nhiều quá. Ta hiểu vậy nên ta không trách móc cây cải xà lách. Thế mà khi ta có vấn đề với gia đình hay với bạn bè, ta lại hay trách móc đổ lỗi cho nhau. Nếu chúng ta không chăm sóc nhau kỹ lưỡng thì chúng ta cũng không mọc lên được tốt tươi như những cây cải xà lách vậy. Cho nên trách móc qua lại không có lợi ích gì hết. Chỉ cần hiểu là đủ, không cần lý luận phân trần. Khi bạn chứng tỏ mình hiểu được và mình thương được là tình thế thay đổi tức khắc.
Trong một khóa tu ở
Đăng ký:
Bài đăng
(
Atom
)